Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Ngẫm nghĩ

Hôm nay cố dành thời gian để ngồi gõ lạch cạch về cái gì đó mà chả biết bắt đầu từ đâu, bắt đầu từ cái gì. Có nhiều thứ để viết lắm, muốn trải lòng, muốn cất giữ nhưng đã vụt qua rồi, chưa kịp níu chân nên đã theo gió bay đi hết.

Có thứ mình ghét nhất ở mình đó là mau quên. Mau quên ngay cả khi người khác làm mình buồn, nhưng lại lâu quên nếu mình làm người khác buồn.

Nhưng mình thấy mình được một cái là mình lạc quan. Điều này chẳng phải riêng mình công nhận, mà ngay cả bạn bè đã nhiều lần nhận xét như thế.







Nên có chuyện gì buồn, ai đó vẫn thấy mình hát ca. Chả bao giờ phải ủ rũ ở nhà, ngồi gặm nhấm những nỗi buồn, khóc rầm rề nước mắt vì mình quan niệm: Cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra.

Nhưng với mình, chả có lúc nào là cửa luôn rộng mở thênh thang, chỉ là vừa đủ hé để cho mình cố lên, nhích vào và lọt qua. Để có được một điều gì đó, với người khác chỉ cần cố gắng chút chút, còn mình phải chày chật nỗ lực gấp đôi. Đơn giản, xuất phát điểm của mình luôn là số 0, và chỉ một mình mình trên con đường đã chọn.






Với lại là một nguời có quá nhiều sở thích đôi khi cũng làm mình “ khổ”. Khổ vì cứ phải trằn trọc, băn khoăn nhức nhối để tìm cách thực hiện được chúng. Khổ vì lúc nào cũng cháy hừng hực trong tim, muốn òa vỡ, tan chảy và bứt phá. Sở thích này qua đi, sở thích kia lại đến. Chả lúc nào thấy ngưng nghỉ. Tiếc là, mọi thứ với mình vẫn chỉ “thích” chứ chưa đam mê vì mình biết mình chả có có biệt tài trong lĩnh vực nào cả mà chỉ có sự cần mẫn.






Với trên 30 năm sống trên đời, tự nhận thấy mọi xúc cảm của cuộc sống đã từng trải qua. mọi thứ đã được nhìn, được nghe, được trải nghiệm.




Mình biết cái gì mong trước sau gì sẽ tới, chả mong rồi sẽ tới. Dần dần mình sẽ nếm hết tất cả các vị giác, các sắc mầu của cuộc sống. 





 Nên chả quá buồn, quá vui nếu có việc gì đến, vì mình thấy cuộc sống của mình cứ như một chặng đường đã được sắp đặt trước vậy, sẽ có lúc gập ghềnh, sẽ có lúc thăng hoa.  Cứ từ từ, nhâm nhi, ngẫm nghĩ và giữ vững tinh thần để đón nhận cuộc sống.


3 nhận xét:

  1. Đọc bài này xong ngẫm nghĩ về mình thấy có điểm tương đồng nhưng cũng có cái mà tớ chưa làm được như Hoa.
    Tớ chắc chắn là nhiều sở thích giống Hoa nhưng không đủ lạc quan như Hoa, tớ làm ai buồn tớ cũng lâu quên nhưng ai làm tớ buồn tớ cũng nhớ dai nốt (thế mới chít cơ chứ).
    Thích nhất cái suy nghĩ: cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Tớ cũng đang nghĩ như thế để học cách yêu cs này hơn.

    Trả lờiXóa
  2. Thật, nhiều lúc cũng muốn nhớ dai để giận ai đó nhưng chẳng làm được nên Nhím có vẻ bộc lộ tính này nên tớ đang khoái. Chắc cũng phải khuyên bảo dần dần để Nhím bớt nhớ dai, để khỏi phải nhớ những chuyện ko vui trong đầu.

    Trả lờiXóa
  3. Mình nhớ dai hết, dù là người làm mình buồn hay người mình làm họ buồn, nhớ mãi, tệ quá nhỉ. ảnh chụp với phật thủ, ảnh đi xe đạp đẹp lắm ấy.

    Trả lờiXóa