Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Chuyện bếp núc



Chả bao giờ mình tượng tượng mình lại có ngày hôm nay. Đó là ngồi kì cạch lập một folder để lưu lại hoặc diễn giải một món ăn mình nấu.  Đơn giản trong suốt 30 năm qua, tất cả mọi người xung quanh mình đều cho rằng gót chân Asin của mình là nấu ăn.

Ngày ở đi học, việc chính trong ngày là học, học và học. Nếu chán học thì đi chơi. Nếu chán chơi thì ngủ. Nhà có những 4 chị em, thì đều là gái. Việc nấu cơm ngày 2 bữa là chị cả.  Sau chị cả đi học xa nhà thì đến em kế tiếp. Hôm nào em kế tiếp bận, có em kế tiếp nữa hoặc mẹ. Vì sở thích của mình lúc đó là học, lau dọn, rủa bát, quét nhà chứ ko phải nấu cơm. 

Lỡ có hôm nào hết người và mình phải nấu. Thì mẹ luôn mua những thứ đơn giản nhất và mình chỉ có nấu mấy món đó đi đi lại lại. 

Sau này lên HN học, mấy năm ở KTX. Không “may” cho mình lại toàn ở cùng với các đầu bếp đang học tại những khoa đầu bếp nên có lỡ hôm nào cả phòng nấu nướng liên hoan, thì mình cũng chỉ làm những công việc hậu cần. 

Chia tay KTX, ra ngoài ở. Có nấu ăn, nhưng là người dễ tính và dễ ăn nhưng lại ko ăn được nhiều món.
Nên mỗi lần nấu, vẫn luôn là các món “truyền thống” được tái diễn.

Ngày nhà chồng sang dạm ngõ, mẹ mình cũng đã phải dào trước về trình độ nấu ăn của mình để MC về nhà dậy dỗ và chỉ bảo thêm.  

Cũng may cho mình, ở nhà chồng đầu bếp chính là bố chồng. Ngày 2 bữa, ông chỉ nhăm nhăm vào bếp.
Hưởng theo gen của bố chồng. Chồng cũng là đầu bếp chính hiệu. 

Đi làm thì thôi. ở nhà, việc nấu ăn cứ để cho bố. 

Sẵn có câu danh ngôn của mình “ Nấu cơm, rửa bát, quét nhà,  Làm mà ko được 3 việc ấy. Thì đừng là đàn ông” 

Chồng cứ soi vào đấy,  và rất muốn trở thành người đờn ông ‘ thực thụ” trong mắt vợ con.

Rồi bỗng nhiên, vào một ngày đẹp trời nào đó. Vật đổi sao dời. Tâm thức nấu ăn trong mình bị thức tỉnh. Bỗng thèm vào bếp, lọ mọ, mầy mò nấu món ăn cho chồng cho con đổi khẩu vị.

Đó là cũng vì đáu đáu chất lượng thức ăn bây giờ,  ko biết là đang tẩm bổ hay đang uống thuốc độc để chết từ từ. Nên có rất nhiều món ăn, mình đã phải nói lời tạm biệt trong nuối tiếc.

Thời thế tạo anh hùng thôi. Mình lại phải ra tay, dẹp ngay những nhức nhối trong bữa cơm hàng ngày để cho ánh mắt này mãi trong, nụ cười này mãi tươi chứ,  nhờ.
 
 

2 nhận xét:

  1. Ủng hộ tinh thần bếp núc của mẹ Nhím. Mình thì hay nghĩ "Không có việc gì khó, chỉ sợ không thích làm". Mong chờ nhiều món ăn hấp dẫn nữa của mẹ Nhím trên blog nhé!

    Trả lờiXóa
  2. Chuyên này dù sớm hay là muộn 1 khi đã bước vào rồi khó rút lắm :D mẹ Nhím chuẩn bị tinh thần đi , bác nói chuẩn đấy :))

    Trả lờiXóa