Bấy lâu nay mẹ cứ sống trong niềm u mê của hân hoan hạnh phúc rằng: Cái bạn này
Luôn luôn dành trọn tình yêu thương lớn lao nhất cho mẹ
Còn nếu có người nào muốn so sánh tình cảm ấy thì chỉ có bố chứ chẳng còn ai.
Thế nhưng mẹ đã nhầm
Là vì, chỉ có thời gian và khoảng cách mới đo đếm được tình cảm đúng không?
Vì thế, cũng chính nhờ cuộc cách mạng cho bạn ấy về quê 10 ngày trước kia mà mẹ mới biết điều này.
Chả là, những ngày đấy mẹ thì cứ canh cánh nhớ bạn và một mực khẳng định rằng bạn cũng buồn, cũng nhớ, cũng thưong và giận mẹ nhiều lắm khi phải xa mẹ.
Nhưng chỉ sau một cuộc thống kê mẹ đã nhận ra sự thật: Nỗi nhớ dành cho bố và mẹ trong lòng bạn cũng in ít thôi hu hu
Vì những ngày vắng mẹ đấy, một ngày bạn chỉ hỏi đến mẹ có một lần. Khi được giải thich, mẹ đi đâu là quên béng ngay mà lao vào những trò nghịch ngợm của mình. Còn lúc đó, vừa ngủ dậy mở mắt ra bạn đã hỏi ' chú Khải đâu", một tiếng sau không thấy chú lại hỏi " Chú Khải đâu?", chơi cả ngày với chú, đến tối chú đi về cũng nhớ và lại hỏi " Chú Khải đâu"?
Khi ở nhà với mẹ, bố đi vắng thì có ngày bạn hỏi bố đâu 1 - 2 lần, có ngày mải vui mà quên luôn cả bố. Còn hàng ngày, đi học về vừa bước chân ra khỏi cửa lớp học, câu đầu tiên bạn hỏi sau khi đi đã trả lời mấy câu của mẹ về lớp học thì bạn bắt đầu hỏi " Chú Khải đâu?, bà nội đâu?" chứ chẳng thấy hỏi bố Nam đâu, hic hic.
Thỉnh thoảng có khóc bạn sẽ goị tên những người bạn yêu đến bênh vực bạn, lúc thì bố Nam ơi, lúc lại chú Khải ơi, lúc là bà nội ơi, lúc lại dì Trang ơi, thậm chí là cả anh Bờm ơi! người mà bạn ấy thỉnh thoảng có gặp nhưng chẳng bao giờ chơi với nhau
Dì Trang đến chơi, lúc dì bảo về, bạn chạy ra ôm chầm lấy không nói không rằng môt câu nào. Lúc dì về rồi cứ ngồi thừ một lúc lâu rồi mới nói đươc một câu " Dì Trang về rồi" và lại tiếp tục.
leo xuống đất nghịch.
Còn thấy bố Nam lỉnh kỉnh với những balo, túi sách quanh nhà, bạn hỏi " Bố đi làm à" với vẻ mặt vẫn hơn hớn. Khi bố xách balo ra cửa, bạn cũng môt tay giúp đỡ phụ họa theo và bye bye bố một cách bình thản.
Có chú hàng xóm, chú bận suốt nên bạn thỉnh thoảng mói gặp chú được 5 - 10 phút. Nhưng chỉ thấy bóng dáng chú là bạn đến sà đến ngồi vào lòng chú, mặc dù vợ chú còn chiều và hay gặp gỡ bạn nhiều hơn mà bạn cũng chưa bao giờ theo cô.
Một lần, bố mẹ và mọi người đang ngồi quanh bàn nói chuyện. Cô chú đi đâu về và cũng lấy ghế ngồi nói chuyện cùng. Đang ngồi trong lòng bố, bạn chạy ra đứng cạnh chú luôn.
Có một chú bạn thân của bố, thỉnh thoảng đến nhà chơi. Mỗi lần chú đến bạn cho bố và mẹ ra rìa luôn. Ăn cơm cũng muốn chú đút. Tắm xong cũng muốn chú lau tai cho. Uống sữa cũng muốn chú lấy hộ, nói chung tất tần tật những gì liên quan đến bạn, bạn đều muốn chú làm cho. Nếu bố mẹ mà có làm giúp hay bảo bạn chú đang bận là bạn hét ầm ĩ, khóc lóc ỉ ôi. Nhiều lúc thấy ngại với chú ghê á.
-------------------------------------------
Và đây là một người hàng ngày bạn nhắc liên tục. Kể cho bà nội nghe về sự nhớ nhung của bạn. Bà phải thuyết phục chú lặn lội hơn 100km ra thăm bạn 2 ngày.
Lúc gặp chú ở Hà Nội - bạn quá xúc động mà bạn bất thần, không thốt ra lời khoảng hơn 1 tiếng mới lấy đươc trạng thái bình thường, và từ lúc đấy điều kiện để cho bạn vâng lời ngay tức thì là : "Nếu con không..... thì chú Khải sẽ về"
Ngày hôm sau hai chú cháu đã có một buổi thăm sở thú đầy thú vị.
Nhìn hình ảnh này nếu khong mặc váy có ai đoán là con gái không ta?
Đầu tiên: Ăn này
Trèo này - Con 'khỉ "Nhím leo vào chuồng khỉ để thăm mấy chú khỉ
Ban đầu thấy cái cây cụt này còn lướt qua
Rồi lấy đà
Kết thúc một buổi đi chơi, mẹ thì mệt đến nỗi chẳng còn hào hứng tiết kiệm tiền bắt xe buýt đi về nữa mà vẫy ngay cái taxi trước cổng. Còn bạn thì vui líu lo suốt ngày
Luôn luôn dành trọn tình yêu thương lớn lao nhất cho mẹ
Còn nếu có người nào muốn so sánh tình cảm ấy thì chỉ có bố chứ chẳng còn ai.
Thế nhưng mẹ đã nhầm
Là vì, chỉ có thời gian và khoảng cách mới đo đếm được tình cảm đúng không?
Vì thế, cũng chính nhờ cuộc cách mạng cho bạn ấy về quê 10 ngày trước kia mà mẹ mới biết điều này.
Chả là, những ngày đấy mẹ thì cứ canh cánh nhớ bạn và một mực khẳng định rằng bạn cũng buồn, cũng nhớ, cũng thưong và giận mẹ nhiều lắm khi phải xa mẹ.
Nhưng chỉ sau một cuộc thống kê mẹ đã nhận ra sự thật: Nỗi nhớ dành cho bố và mẹ trong lòng bạn cũng in ít thôi hu hu
Vì những ngày vắng mẹ đấy, một ngày bạn chỉ hỏi đến mẹ có một lần. Khi được giải thich, mẹ đi đâu là quên béng ngay mà lao vào những trò nghịch ngợm của mình. Còn lúc đó, vừa ngủ dậy mở mắt ra bạn đã hỏi ' chú Khải đâu", một tiếng sau không thấy chú lại hỏi " Chú Khải đâu?", chơi cả ngày với chú, đến tối chú đi về cũng nhớ và lại hỏi " Chú Khải đâu"?
Khi ở nhà với mẹ, bố đi vắng thì có ngày bạn hỏi bố đâu 1 - 2 lần, có ngày mải vui mà quên luôn cả bố. Còn hàng ngày, đi học về vừa bước chân ra khỏi cửa lớp học, câu đầu tiên bạn hỏi sau khi đi đã trả lời mấy câu của mẹ về lớp học thì bạn bắt đầu hỏi " Chú Khải đâu?, bà nội đâu?" chứ chẳng thấy hỏi bố Nam đâu, hic hic.
Thỉnh thoảng có khóc bạn sẽ goị tên những người bạn yêu đến bênh vực bạn, lúc thì bố Nam ơi, lúc lại chú Khải ơi, lúc là bà nội ơi, lúc lại dì Trang ơi, thậm chí là cả anh Bờm ơi! người mà bạn ấy thỉnh thoảng có gặp nhưng chẳng bao giờ chơi với nhau
Dì Trang đến chơi, lúc dì bảo về, bạn chạy ra ôm chầm lấy không nói không rằng môt câu nào. Lúc dì về rồi cứ ngồi thừ một lúc lâu rồi mới nói đươc một câu " Dì Trang về rồi" và lại tiếp tục.
leo xuống đất nghịch.
Còn thấy bố Nam lỉnh kỉnh với những balo, túi sách quanh nhà, bạn hỏi " Bố đi làm à" với vẻ mặt vẫn hơn hớn. Khi bố xách balo ra cửa, bạn cũng môt tay giúp đỡ phụ họa theo và bye bye bố một cách bình thản.
Có chú hàng xóm, chú bận suốt nên bạn thỉnh thoảng mói gặp chú được 5 - 10 phút. Nhưng chỉ thấy bóng dáng chú là bạn đến sà đến ngồi vào lòng chú, mặc dù vợ chú còn chiều và hay gặp gỡ bạn nhiều hơn mà bạn cũng chưa bao giờ theo cô.
Một lần, bố mẹ và mọi người đang ngồi quanh bàn nói chuyện. Cô chú đi đâu về và cũng lấy ghế ngồi nói chuyện cùng. Đang ngồi trong lòng bố, bạn chạy ra đứng cạnh chú luôn.
Có một chú bạn thân của bố, thỉnh thoảng đến nhà chơi. Mỗi lần chú đến bạn cho bố và mẹ ra rìa luôn. Ăn cơm cũng muốn chú đút. Tắm xong cũng muốn chú lau tai cho. Uống sữa cũng muốn chú lấy hộ, nói chung tất tần tật những gì liên quan đến bạn, bạn đều muốn chú làm cho. Nếu bố mẹ mà có làm giúp hay bảo bạn chú đang bận là bạn hét ầm ĩ, khóc lóc ỉ ôi. Nhiều lúc thấy ngại với chú ghê á.
-------------------------------------------
Và đây là một người hàng ngày bạn nhắc liên tục. Kể cho bà nội nghe về sự nhớ nhung của bạn. Bà phải thuyết phục chú lặn lội hơn 100km ra thăm bạn 2 ngày.
Lúc gặp chú ở Hà Nội - bạn quá xúc động mà bạn bất thần, không thốt ra lời khoảng hơn 1 tiếng mới lấy đươc trạng thái bình thường, và từ lúc đấy điều kiện để cho bạn vâng lời ngay tức thì là : "Nếu con không..... thì chú Khải sẽ về"
Ngày hôm sau hai chú cháu đã có một buổi thăm sở thú đầy thú vị.
Nhìn hình ảnh này nếu khong mặc váy có ai đoán là con gái không ta?
Đầu tiên: Ăn này
Trèo này - Con 'khỉ "Nhím leo vào chuồng khỉ để thăm mấy chú khỉ
Ban đầu thấy cái cây cụt này còn lướt qua
Rồi lấy đà
Kết thúc một buổi đi chơi, mẹ thì mệt đến nỗi chẳng còn hào hứng tiết kiệm tiền bắt xe buýt đi về nữa mà vẫy ngay cái taxi trước cổng. Còn bạn thì vui líu lo suốt ngày
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét