Và lâu lâu rồi mới lên blog, giờ bạn xuất hiện với vẻ ngoài hơi khác khác nhé vì..... quả đầu rất ngắn. Lại cứ nghich ngợm, trèo leo, mẹ cứ ngỡ đây là con trai, rồi tiếc bố đã cắt phăng đi mái tóc đen mượt của bạn. Mẹ đã dặn bạn "Lần sau bố rủ đi cắt tóc, đừng cắt nữa nhé, tóc ngắn xấu lắm" .Bạn đáp : "Ơ, tóc ngắn đẹp mà, con cắt tóc ngắn giống mẹ, đẹp mà" Mẹ bị hớ luôn, vì mẹ cũng vừa có xuống tóc trước bạn có mấy ngày.
Từ ngày có quả đầu ngắn, bỗng dưng bạn coi mình là con trai . Vì theo suy nghĩ đơn giản của bạn: Con trai tóc ngắn còn con gái tóc dài.
Dụ bạn mặc váy nhưng cái váy đó bạn không thích vì cái quai váy hay bị tụt xuống, làm bạn thỉnh thoảng phải kéo lên. Mỗi lần kéo bạn lại nói " Cái váy này cứ hay tụt mẹ này" nên trước đó bạn chống đối mặc cái váy đó với lời giải thích " Ơ, con là con trai, con tóc ngắn mà nên con không mặc váy đâu"
Giờ bạn mập mạp và cao hơn, đâu chừng 18kg và 97 cm. Ăn, uống, ngủ nghỉ, chẳng có gì phải than phiền. Hôm cô giáo gửi sổ liên lạc về cho phụ huynh nhận xét những hoạt động của bạn ở nhà. Mẹ toàn viết những điều tốt, cố nặn ra những gì xấu xấu để mong cô cùng tìm cách khắc phục mà mãi chả có. Đúng là con hát mẹ khen hay nhỉ???
Ăn nói thì già đanh, những câu nói của bạn là đề tài cho cả nhà bàn luận rồi nhìn nhau cười. Mẹ hay trêu, cái đầu Nhím giờ không phải để trang trí nữa, mà đã biết phân tích, biết đối đáp nhanh gọn, biết phán đoán chẳng khác gì bà cụ non. Đúng là giờ con đã lớn khôn rồi.
Ở nhà, tình cảm với mẹ lắm. Thích đựoc mẹ ôm ấp, hôn hít, chiều chuộng và nói những từ lời có cánh. Bù lại bạn cũng cho mẹ tất cả những thứ mà mẹ cần từ một người bạn và một người con.
Chăm ngoan học hành ở nhà cũng là bạn. Cứ rảnh rang là ôm lấy quyển sách. Nếu mẹ rảnh mẹ sẽ dạy còn không học một mình.
Nói vậy thôi chứ Nhím cũng còn ối cái để khắc phục nữa đấy nhé. Như có mới nới cũ này, ham chơi này. Nhà mình hễ có bà nội, bà ngoại ra chơi là bạn cho bố mẹ xếp xó. Theo rịt bà 24/24 tiếng, ăn ngủ nghỉ đều dính đến bà. Bố mẹ bắt chuyện có khi bạn chẳng thèm liếc mắt đến để trả lời. Cái mặt cứ vênh vênh lên. Bố mẹ muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm bạn chẳng quan tâm vì giờ có bà rồi. Bà mà có nói động đến chuyện đi về, bạn khóc lóc, cố nài nì bà ở lại. Nhiều lúc thấy vậy cũng nhàn nhưng lắm lúc cũng tự ái phết đấy. Bù lại là bà lúc nào cũng nhớ bạn. Đi về mấy ngày chỉ muốn quay lại chơi với bạn Đợt nào bà ra chơi lâu. Lúc về bạn nhớ lắm, thỉnh thoảng lại tủi thân, ai mà không hỏi han quan tâm tới là nằm khóc tỉ tê.
Và vẫn là cái tội muôn thủơ không nghe lời mẹ nên mẹ mắng cho. Vừa cất lên quát bạn một câu, bạn gào to hơn và hỏi dồn đập "Sao mẹ mắng con" mẹ giải thích "Vì con hư, con không nghe lời mẹ nên mẹ mắng mà". Dường như bạn chẳng để ý để lê ý đến câu trả lời của mẹ, ma cứ dồn đập gào lên " Sao mẹ mắng con? sao mẹ mắng con?"
Nếu mẹ mắng không gào lên, thì cũng tỏ ra bằng hành động đập chân, đập tay vào cái gì gần nhất. Mẹ cấm ko cho đập chân đập thì trợn mắt, bặm môi về phía mẹ. Mẹ càng nói càng trợn mắt to hơn. Mẹ là mẹ phải dập tắt ngay cái hành động này nhé, nên sau đó là mếu máo, khóc lóc và hứa vâng lời và xin lỗi mẹ.
Nhưng có một điều làm mẹ buồn và băn khoăn nhất là chuyện học hành của Nhím ở lớp. Hôm nay, cho Nhím đi học muộn, và cố nán lại xem Nhím tập thể dục thế nào mà về nhà mẹ bảo tập cho mẹ xem, cũng ko biết tập, trong khi đó đi học cũng gần 2 năm rồi. Hóa ra, ra sân tập mà như kẻ vô hồn. Chẳng để ý gì đến bạn, cũng chẳng để ý gì đến cô, cứ đứng đơ ra. Mẹ bị mông lung lắm. Chắc chắn mẹ sẽ có một cuộc nói chuyện với Nhím và với cô để tìm ra cách hòa nhập tốt nhất cho Nhím.
Điều đó hoàn toàn trái ngược với Nhím ở nhà. Ở nhà Nhím rất thích học, bài thơ nào mẹ dạy cũng thuộc, bài giảng trong sách nào mẹ nói một lần là nhớ, và khi chơi một mình giở sách ra đọc cứ như biết chữ vậy đó. Còn trò chơi vận động nào mẹ đề ra Nhím cũng hưởng ứng nhiệt tình.
Chính vì thích học nên trong đầu bạn luôn có hàng vạn câu hỏi vì sao.. " Mẹ ơi, dép này của ai". Dép của bố con ạ. Tại sao là dép của bố?. Chắc đợi mẹ giải thích vì nó to và tối màu giống như mẹ dạy bạn ở trong sách ấy thì mới hết thắc mắc. Tương tự thế, lúc nào cũng băn khoăn. " Mẹ ơi, tại sao con kiến nó bé? Tại sao cái cây nó xanh? Tại sao bông hoa lại đẹp.Tại sao ăn cơm lại no?
Cũng sắp lên 4 rồi đấy Nhím nhỉ, thấy hồi hộp và hân hoan quá cơ. Mẹ chỉ mong Nhím trở thành những con người bình thường, làm những công việc bình thường quan trọng lúc nào cũng phải vui vẻ và đam mê Nhím nhỉ. Mẹ sé luôn bên cạnh con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét