Với em, chơi cực kì dễ tính: Chơi với ai cũng đựoc, chơi cái gì cũng xong miễn là đi ra ngoài. Với em đi có thể chỉ là đi bộ lòng vòng hết con đường này đến con đường khác, em cũng chẳng thấy nóng, cũng chẳng thấy mỏi chân mà ‘ vui cực kì”
Ngày nghỉ đến, ăn sáng cũng ăn trưa, ngủ trưa và chơi ở nhà chán rồi mà chẳng thấy ai nói gì đến đi chơi. Em bắt đầu sốt ruột, gợi ý mà cũng chỉ nhận được lời hứa “ Đợi hết nắng đã”. Em ngồi vào góc nhà, mặt ỉu xìu ngồi đợi thời gian trôi đi. Thỉnh thoảng chạy ra mở cửa xem nắng đã đi đến đâu rồi. Thấy em hài hài, mẹ nói nhỏ với bố cốt để em nghe thấy “ Bố ơi, lát nữa đi chơi nhé, nhưng đừng cho Nhím đi nhá”. Em bật dậy như lò xò chạy đến chỗ bố “ Bố ơi, mình đi chơi nhá” Bố lại bảo đợi hết nắng mới đi. Em lại lật đật chạy ra xem hết nắng chưa. Bố lại rủ mẹ “ Lát nữa mình đi công viên nhé” Nghe thấy đi, em lại cũng rủ rê” Mẹ ơi, lát nữa đi công viên nhé. Không cho bố đi đâu, chỉ 2 mẹ con đi thôi nhá”.
Rồi lúc lại rủ bố, lúc lại rủ mẹ đi chơi. Nghe chừng cơn them cơn khát của em lên cao lắm rồi đấy, mà ngay cả bản than bố mẹ nữa nếu cuối tuần ko cho em đi được đâu, nghe chừng thấy áy náy lắm lắm.
Nói
là cho em đi chơi đấy, nhưng điểm đến luôn luôn là những chỗ quen
thuộc. Lúc là bãi cỏ, lúc là công viên gần nhà. Vẫn là con ngựa em hay
cưỡi, vẫn là đu quay em hay ngồi, vẫn là cầu trượt em hay chơi. Thế mà
lần nào đến, em vẫn thấy mơi, vẫn hào hứng, cuồng nhiệt với tất cả những
trò em đã đi qua.
Cho
em đi chơi cũng nhàn. Em chẳng bám mẹ cũng chẳng bám bố, cứ mải mê chơi
với chúng bạn, hoặc những trò chơi của em. Bố, mẹ chỉ ngồi em chạy nhảy
vui đùa. Có lần em mải chạy theo để bắt bong bóng xà phòng, khi bắt
đựoc rồi mới chợt nhớ ra bố mẹ và không thấy bố mẹ đâu, em khóc toáng
lên. Lúc đấy bố xuất hiện, em hú hồn và hứa sẽ không bao giờ mải chạy đi
chơi mà quên bố mẹ nữa.






Thích nhất là cho em đi chơi nhà sách. Em tung tăng chọn hết quyển nọ đến quyển kia. Em bảo mẹ em thích quyển này quyển nọ. Rồi em lật ,em dở , em chăm chú xem và em lại cất vào chỗ cũ. Nếu đựoc mẹ mua cho quyển sách, em hí hửng lắm. Em sẽ từ chối tất cả những lời mời đi chơi khác, chỉ muốn về nhà thật nhanh để "học bài". Nhưng nhà em lại có 2 người lười dậy em học một cách khủng khiếp vì mải bận làm việc riêng, nên lúc nào chăm lắm cũng quýnh quáng dậy em một lúc rồi bảo em cất đi, và AQ rằng khi nào em lớn dậy em sau, chứ giờ em bé chưa biết gì mấy. Khổ thân em, mỗi lần muốn lôi sách ra hết năn nỉ ông bố với bà mẹ mới được chiếu cố

Nhàn nhất là cho em về quê chơi. Em sẽ chơi với bất cứ ai chơi với em. Bố, mẹ em không thiết. Ai rủ đi chơi, em còn quay lại bảo " Bố mẹ ở nhà, con đi chơi nhé" rồi dơ tay bye bye. Nên về quê sẽ đựoc cảnh, việc bố mẹ, bố mẹ làm, việc con con làm. Không ai bận bịu lẫn ai. Thậm chí ngay đêm đầu tiên về, em xung phong ngủ cùng ông bà, để luôn bố mẹ làm vợ chồng son

Cũng chẳng thể trách em ham chơi đựoc, vì đấy là gen của bố mẹ mà. Nhưng cứ tình hình ham chơi mãi thế này mẹ cũng thấy lo lo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét