Cái chuyện ăn thì mẹ luôn có một bài ca muôn thủa là: Ở nhà với mẹ không bao giờ chịu ăn. Ấy là mẹ muốn nói về các bữa chính, các bữa cơm cháo ấy. Một tuần bạn chỉ được ở nhà với mẹ có trọn vẹn được một ngày chủ nhật. Còn các ngày khác trong tuần thì bạn được đi gửi trẻ lúc 8h sáng và đón về lúc 6h chiều. Ở đấy một ngày bạn sẽ được ăn 3 bữa cháo. Bạn sẽ ăn hết, ăn sạch sành sành những gì bà đút.
Thế nhưng ở với mẹ bạn thà đói chứ không chịu ăn. Mà mẹ cũng chẳng biết bạn có đói hay không chỉ thấy bạn lúc nào cũng nô đùa nghịch ngợm mặc dù cả ngày may chăng bạn ăn được 3, 5 miếng cơm. Mà bạn tài thật hàng ngày bụng lúc nào cũng căng thật là căng mà chỉ riêng có một ngày chủ nhật bụng bạn móp lại mà bạn vẫn thản nhiên như không. Mẹ mà ăn quen rồi nhịn một bữa chắc không đứng nổi mất
Bao giờ cũng thế bạn luôn thích ăn trực hơn ăn ở nhà. Đến nhà ai, ai có gì đưa bạn bạn cũng chén hết. Mặc dù lúc họ mời mẹ nói đừng đưa cho bạn vì bạn không ăn đâu. Thế nhưng bạn cứ đưa tay ra cầm và ăn nhiệt tình.
Nhưng với những món lạnh như kem hay vừa lấy trong tủ lạnh ra thì đừng mời Nhím nhá. Nhím cực kì dị ứng với các món này luôn. Còn các món nóng Nhím sợ cũng không kém. Chỉ cần định sờ vào món gì nhưng nghe thấy từ nóng đấy là rụt tay vào ngay. Kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa cho bớt nóng nhưng khi đút cho Nhím, bạn vẫn cẩn thận thổi phù phù vài cái trước khi chén.
Ban đầu mẹ nghĩ chắc bây giờ bạn biết ăn món này rồi đây nên cấp tốc ngày mai đi mua cho bạn. Về nhà bạn cũng chỉ đút vào miệng rồi gặm gặm vài miếng rồi vứt đi luôn. Mẹ chán cái cảnh này lắm vì sợ người khác hiểu lầm không chịu mua cho con ăn nên toàn bảo "con không ăn đâu"
Thế nên có lẽ bây giờ bạn cũng hiểu lòng mẹ đôi chút nên dạo này bạn rất thích ăn bưởi, cam và trứng vịt lộn, mì tôm sống, đùi gà. Cam bạn có thể ăn hết 4 quả trong một buổi tối, còn bưởi có lẽ đến một quả. Cứ bóc vỏ bỏ vào cái bát . Bạn sẽ ngồi im một chỗ ăn hết xong mang chìa cho mẹ cái bát bát không. Mỗi lần ăn trững vịt lộn bạn có thể ăn liền một lúc hết 2 quả còn uống hết cả nước luôn. À, cả món tôm luộc nữa chứ, bạn cũng thích lắm, mẹ cứ bóc vỏ rồi xé đôi xé 3 con tôm và đưa cho bạn từng miếng. Có một miếng trong miệng bạn sẽ vừa chơi vừa ăn khi nào hết bạn sẽ chạy đến mẹ đòi xin miếng nữa.
Với những món ăn bạn yêu thích này khi đang trong quá trình bóc bóc, gọt gọt cho bạn bạn tỏ ra thật quá khích khi bày tỏ sự đói khát của mình. Miệng bạn sẽ mở ra như con chim đang đợi mớm mồi rồi chõ thật sát vào miếng mồi đầy và phát ra âm hứ hứ, còn chân tay dậm thình thịch và di chuyển theo hướng miếng mồi đi
Nắm được điểm yếu của bạn nên 2 chủ nhật vừa rồi bạn đỡ bị đói hơn khi ở cùng với mẹ vì mẹ toàn mua những món khoái khẩu cho bạn ấy . Sáng sẽ trứng vịt lộn rồi cam, rồi sữa. Trưa là tôm là đùi gà là bưởi. Tối là mấy miếng cơm, mấy miếng tôm rồi linh tinh lang tang như như mì tôm sống, sữa, pho mai, váng sữa. Nói chung ăn uống chẳng được bao nhiêu nhưng mẹ cũng tạm hài lòng rồi.
Còn những món không khoái khẩu lắm, bạn lại chơi trò chơi với mẹ chứ. Cứ mẹ đưa cái thìa về hướng bạn. Bạn sẽ ngồi im nhìn rồi có vẻ cười cười. Mẹ nghĩ chắc đút bạn sẽ ăn đây. Thế mà khi mẹ vừa đến gần bạn lập tức khanh khách cười chạy đi. Chạy khoảng được 5 bước gì đấy bạn dừng lại cười rồi nhìn mẹ rồi sẵn sàng chuẩn bị tinh thần chạy tiếp nếu mẹ đến gần. Ôi! mỗi lần đút cho bạn kiểu này thể nào cũng rơi ra ngoài thì nhiều mà vào miệng bạn thì ít và nữa người bạn cũng sẽ nhem nhuốc đầy cơm ra nữa thôi. Với bạn đã không thích ăn đút vào miệng rồi bạn sẽ nhè ra chứ không bao giờ ngậm
Bạn thích nhất là bữa cơm tối của cả nhà. Bạn thích đơn giản vì đến bữa tối bạn cũng được ngồi vào mâm, được lấy một cát bát, một cái thìa và bạn thỏa sức gắp, ăn và nghich những món bạn thích. Tất nhiên trong bữa cơm may ra bạn ăn được vài miếng nếu lúc đấy bạn hứng thú với việc ăn, còn không bạn chỉ thích múc nước canh tự uống. Cứ cầm cái muôi rồi khuấy vào bát nước canh rồi đưa lên miệng vừa uống vừa tắm bằng nước canh.
Đến giờ cơm tối bố nấu xong xuôi chuẩn bị bày mâm ra là bạn đã mừng ríu rít, chạy đến mâm cầm cái bát và cái thìa của mình rồi gọi mẹ " Mẹ ơi, cơm thôi".
Thế nhưng bạn cũng ăn thảo vô cùng. Bạn cũng sẵn sàng chia sẻ cho ai những gì bạn có. Ngay cả lúc như mẹ đây này chẳng muốn ăn đâu, thế mà bạn cố mà đút vào miệng và nói ăn ăn, ăn đi.
Từ cái chuyện ăn này mà cũng thấy bạn lí lắc vô cùng. Chẳng biết cái này có từ bản chất của bạn hay bạn học được từ đâu. Có cái gì ăn được cầm trong tay bạn bấu một tí đưa lên miệng mẹ, mẹ há miệng cho bạn đút bạn đưa gần thêm tí nữa rồi bất thình lình đút luôn vào miệng bạn rồi cười nắc nẻ. Sau đó bạn lại từ từ chậm rãi bấu thêm một tí đưa cho mẹ, lần này nhất định mẹ không thèm ăn, bạn năn nỉ. Ăn đi, ăn đi rồi đưa thật sát miệng mẹ hơn. Mẹ nghĩ bụng chắc lần này bạn sẽ thương tình mẹ mà cho mẹ ăn ké thật. Nhưng vẫn cái kiểu giật lại rồi đút vào miệng mình rồi cả 2 mẹ con cùng cười nắc nẻ đấy. Phải đến lần thứ 3 mẹ mới được hưởng một tí ti của bạn đưa đó. Bạn thật là tỉnh biết phải có lúc thật lúc giả thì người ta mới tin và mới vui.
Hết chuyện ăn rồi giờ đến chuyện chơi.
Bạn chơi trò gì thì nhanh chán vô cùng vì thế ban đầu mẹ còn hào hứng mua đồ chơi cho bạn nhưng chơi chỉ một, 2 lần là bạn chán chẳng thèm ngó ngàng đến, nên giờ nhà bạn cũng có rất nhiều đồ chơi bạn cũng chỉ để vào một góc. Vì thế mẹ cắt đi một khoản mua đồ chơi cho bạn vì nhà thì chặt chẳng có kho mà cất những đồ của bạn vào đấy. Bạn có bị thiệt quá không nhỉ????
Ví như đi công viên cũng vậy, đi lần đầu bạn thích, lần 2 bạn đỡ hơn lần 3 bạn chán hẳn. Mẹ cũng đã đổi công viên đổi thời gian cho bạn thấy khác nhưng có vẻ bạn không thấy khoái lắm vì công viên nào cũng chỉ có cầu trượt, nhà bóng, bập bênh.... Ôi khó xử với bạn quá đi mất.
Thế nên bạn thường xuyên được đi ra ngoài để chạy nhảy, để giao lưu để làm mới các trò chơi của bạn. Với suy nghĩ này của bố mẹ thì so với các bạn khác bạn bạn cũng " ròn" chân đi lắm đấy nhé.
Còn nếu mà phải ở nhà, thì bạn sẽ lôi tất cả những thứ gì bạn thích ra chơi. Bạn ở nhà 10 phút, thì cái tổ chim đấy sẽ biến thành cái tổ quạ.

Ở
nhà bạn thường xuyên tìm thấy một nơi chốn bạn thích ngồi, hay chơi.
Khi nào rảnh rang rỗi rãi bạn lại ra đấy ngồi một lúc cứ như thể thu
mình lại, thật riêng tư và thích thú. Chốn đầu tiên của bạn là trèo lên
cửa sổ để ngồi. Bạn cứ ngồi đó líu lo, nghịch ngợm cả giờ đồng hồ. Chán
cửa sổ bạn thấy góc tủ hay hay . Bạn đến để thu mình vào đó, chỗ này bạn
chỉ nằm im lặng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh hay nghĩ ngợi gì đấy. Còn
bây giờ bạn tìm thấy niềm vui của mình khi trèo lên trèo xuống giữa các
bàn hay ngồi im đó xem TV hay uống sữa.
Bạn biết chỗ này nguy hiểm và không được phép chơi ở đó vì bàng chứng là khi bạn lơ đễnh hay mải nhảy múa mà lỡ hụt chân bước thụt xuống ngã kềnh cang xuống đất. Mẹ chạy ra đỡ rồi cấm đoán bảo không được trèo lên đấy nữa ngã đấy. Mồm khóc hu hu rồi chạy ra đánh chừa cái tủ đấy thế mà chỉ cần 5 phút sau đã chễm chệ cười khanh khách ngồi trên đó rồi.
Bạn biết chỗ này nguy hiểm và không được phép chơi ở đó vì bàng chứng là khi bạn lơ đễnh hay mải nhảy múa mà lỡ hụt chân bước thụt xuống ngã kềnh cang xuống đất. Mẹ chạy ra đỡ rồi cấm đoán bảo không được trèo lên đấy nữa ngã đấy. Mồm khóc hu hu rồi chạy ra đánh chừa cái tủ đấy thế mà chỉ cần 5 phút sau đã chễm chệ cười khanh khách ngồi trên đó rồi.
Thấy bạn suốt ngày trèo leo, bố cũng lo đem cất cái ghế đi, thế là có kẻ thèm lắm mà không làm gì được. Bỗng nhiên mẹ lại nghĩ ra nhà mình có một cái giỏ trước đây chỉ dùng đựng quần áo sơ sinh khi bạn ấy còn bé tí teo. Bây giờ chẳng để làm gì nữa thì lấy ra định xếp đồ chơi của bạn vào đấy cho gọn. Có lẽ người ta nói cái khó ló cái khôn trong trường hợp của bạn là đúng. Thoáng thấy cái giỏ mẹ mang ra bạn chạy đến đòi lấy. Mẹ nghĩ bạn sẽ lôi cái giỏ đấy ra ngồi vào trong hay bỏ đồ chơi vào đấy giúp mẹ nhưng dự đoán của mẹ hoàn toàn sai. Bạn úp cái giỏ xuống kéo gần đến cái bàn may màu xanh và bước lên cái giỏ đó, rồi trèo lên bàn may rồi tiếp tục trèo lên cái tủ nhỏ gần đấy. Bố bạn cũng ngạc nhiên chạy ra bế bạn xuống và thốt lên rằng " Nhím ơi, con thông minh vừa vừa thôi" .
Thỉnh thoảng bạn lại nảy ra sở thích chạy vòng quanh một người. Nghĩa là bố hay mẹ đang ngồi ở giữa bạn cứ thế chạy vòng quanh. Chẳng thấy chóng mặt cũng chẳng thấy mỏi chân. Cứ thế mà chạy đến cả chục vòng í.
Bạn chẳng để cho chân tay của mình nghĩ ngơi một lúc nào cả cúa hết nghich cái này đến cái khác. Hết chạy, thì nhảy rồi đến trèo thế nên chân tay bạn cứng lắm và người cũng chắc nịch như một cục đất vậy.

Đấy đúng như mẹ Bơ nói chỉ sau mấy ngày bạn thử làm gái dịu dàng, thục nữ thấy chán quá nên lại trở về với chính mình rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét